Page 47 - 12
P. 47

CHƯƠNG I

               Đó là quy luật của nhân loại chúng ta, cũng như bạo lực là

               quy luật của loài vật. Trong loài vật, tinh thần ngủ quên.
               Phẩm  giá  con  người  đòi  hỏi  một  quy  luật  cao  hơn:  sức

               mạnh tinh thần… Ta muốn Ấn Độ thực hành quy luật này,

               muốn Ấn Độ ý thức sức mạnh của mình. Ấn Độ có một linh
               hồn bất diệt. Linh hồn ấy có thể thách thức mọi sức mạnh

               vật chất của thế giới.”

                   Niềm kiêu hãnh ngút ngàn. Tình yêu mãnh liệt dành

               cho Ấn Độ thôi thúc ông bác bỏ bạo lực hèn nhát và chấp

               nhận hy sinh. Bất bạo động chính là danh hiệu cao quý của
               ông. Nếu từ bỏ nó, ông sẽ bị truất phế. Và Gandhi không

               thể chịu đựng nổi ý nghĩ đó:

                   “Nếu Ấn Độ lấy bạo lực làm tín ngưỡng, tôi sẽ không

               còn muốn sống ở Ấn Độ nữa; đất nước này sẽ không còn
               khơi gợi trong tôi bất kỳ niềm tự hào nào. Lòng yêu nước

               của tôi phụ thuộc vào tôn giáo của tôi, tôi bám víu vào Ấn
               Độ như một đứa trẻ bám vào bầu sữa mẹ, bởi vì tôi cảm

               thấy đất nước này mang đến cho tôi nguồn dưỡng nuôi tinh

               thần mà tôi cần. Khi nguồn dưỡng nuôi ấy không còn, tôi
               sẽ như một đứa trẻ mồ côi… Tôi sẽ lui về miền hoang vu

               của  dãy  Himalaya,  để  che  chở  cho  tâm  hồn  rỉ  máu  của

               mình…”

                                             45
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52