Page 52 - 12
P. 52

CHƯƠNG I

                 “Chúng ta phải sẵn sàng đón nhận với tâm thế bình

            thản,”  ông  nói,  “không  phải  chỉ  một  nghìn,  mà  là  hàng
            nghìn vụ sát hại những người đàn ông và phụ nữ vô tội,

            trước khi Ấn Độ đạt đến vị trí trên thế giới mà không gì có

            thể vượt qua… Hãy coi việc bị treo cổ như một chuyện
            thường tình của đời sống…”


                 Sự kiểm duyệt gắt gao ngăn không cho tin tức khủng
            khiếp này lọt ra ngoài trong nhiều tuần. Nhưng khi lời đồn

            lan rộng, một làn sóng phẫn nộ dâng trào khắp Ấn Độ, thậm

            chí cả tại nước Anh. Một cuộc điều tra được mở ra bởi Ủy
            ban Hunter; đồng thời, Quốc hội Ấn Độ thành lập một tiểu

            ban riêng để đối chứng.

                 Lợi ích hiển nhiên của Chính phủ (mọi người Anh sáng

            suốt đều hiểu) là phải trừng phạt kẻ chủ mưu vụ thảm sát
            Amritsar. Gandhi thậm chí còn không đòi hỏi nhiều đến thế.

            Với sự ôn hòa đáng kính phục, ông chỉ yêu cầu bãi nhiệm
            Dyer:


                 “Người ta không oán giận một kẻ điên. Nhưng phải

            tước bỏ phương tiện gây hại của hắn.”

                 Nhưng…  Quos  vult  perdere  Deus,  prius  dementat…

            Trước khi Ủy ban kết thúc, chính quyền đã vội ban hành


                                          50
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57