Page 55 - 12
P. 55

CHƯƠNG I

               người Hindu. Những chuyện như thế dẫn đến cãi vã, xung

               đột liên miên, nuôi dưỡng hận thù. Hai cộng đồng gần như
               không giao du với nhau; hôn nhân và việc ăn uống chung

               đều bị cấm kỵ. Chính quyền Ấn Độ thì ngủ quên trên sự

               chắc chắn về sự chia rẽ vĩnh viễn ấy.

                   Tiếng nói của Gandhi, kêu gọi đoàn kết, cất lên tại hội

               nghị Khilafat, đã khiến tất cả bừng tỉnh. Với tấm lòng quảng
               đại chân thành – và cũng đầy khôn khéo – Gandhi tuyên bố

               rằng người Hindu phải liên kết với người Hồi giáo, vì chính

               nghĩa của Hồi giáo.

                   “Người  Hindu,  người  Parsi,  người  Cơ  đốc  giáo  hay

               người Do Thái,” ông nói, “dù chúng ta là ai đi nữa, nếu
               muốn sống trong một quốc gia thống nhất, thì lợi ích của

               một người phải là lợi ích của tất cả. Điều duy nhất cần quan
               tâm là tính chính đáng của chính nghĩa.”


                   Máu của người Hồi giáo đã hòa cùng máu của người

               Hindu trên bãi thảm sát Amritsar. Giờ đây, cần phải củng cố
               liên minh ấy – một liên minh vô điều kiện. Người Hồi giáo

               là thành phần mạnh mẽ nhất trong dân số Ấn Độ. Chính họ,
               tại hội nghị Khilafat này, là những người đầu tiên quyết định

               từ chối hợp tác với chính phủ nếu yêu cầu của họ không



                                             53
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59