Page 43 - 12
P. 43
CHƯƠNG I
“Tôi sẽ không khóc thương cho sự biến mất của máy
móc; nhưng hiện tại, tôi không có ý định nào chống lại máy
móc…”
“Luật của Tình yêu trọn vẹn (không ngoại lệ hay hạn
chế) là luật của bản thể tôi. Nhưng tôi không thuyết giảng
luật tối hậu này bằng các biện pháp chính trị mà tôi theo
đuổi… Làm như thế sẽ chuốc lấy thất bại. Chờ đợi quần
chúng hiện nay tuân theo luật này là điều vô lý… Tôi không
phải là một nhà tiên tri, tôi tự nhận mình là một nhà lý tưởng
thực tiễn.”
Định nghĩa này thật chính xác: ông không bao giờ đòi
hỏi ở con người điều gì ngoài những gì họ có thể cho.
Nhưng ông đòi hỏi họ tất cả những gì họ có thể cho. Và
tất cả, ấy là rất nhiều, khi nói đến một dân tộc như Ấn Độ:
phi thường bởi số lượng, bề dày lịch sử và chiều sâu tâm
hồn. Giữa dân tộc này và Gandhi, ngay từ những tiếp xúc
đầu tiên, đã có sự đồng điệu: họ hiểu nhau mà không cần
lời. Gandhi biết ông có thể trông đợi gì ở họ và dân tộc này
cũng chờ đợi những gì Gandhi sẽ đòi hỏi.
Giữa hai bên, trước hết là thỏa thuận chính thức:
Swaraj, tức Quyền Tự trị của Ấn Độ.
41

