Page 37 - 12
P. 37
CHƯƠNG I
người Âu điên loạn, biến họ thành nô lệ của đồng tiền, làm
họ mất khả năng sống bình yên và ngay cả đời sống nội tâm;
nó là địa ngục đối với kẻ yếu đuối và giai cấp lao động; nó
hủy hoại sức sống của các chủng tộc.
Nền văn minh ma quái này sẽ tự hủy diệt chính nó. Kẻ
thù thực sự của Ấn Độ không phải người Anh, mà chính là
nền văn minh ấy. Người Anh, xét riêng từng cá nhân, không
hẳn độc ác: họ chỉ mắc căn bệnh của nền văn minh mà họ
đại diện. Do đó, Gandhi chống lại những đồng bào muốn
trục xuất người Anh chỉ để biến Ấn Độ thành một quốc gia
“văn minh” kiểu châu Âu. Theo ông, điều đó chẳng khác
nào “bản chất của hổ, nhưng không có hổ.” Điều duy nhất
đáng làm, “nỗ lực duy nhất cần thiết”, chính là xua đuổi nền
văn minh phương Tây.
Có ba hạng người mà Gandhi đặc biệt gay gắt lên án:
quan tòa, bác sĩ và giáo sư.
• Các giáo sư. Việc Gandhi bài xích họ có thể hiểu
được: bởi vì họ đã khiến người Ấn quên đi ngôn ngữ
và tư tưởng của chính mình, áp đặt lên trẻ em một
sự suy thoái tinh thần dân tộc. Họ chỉ chăm lo cho
trí tuệ, phớt lờ trái tim, bỏ bê nhân cách. Cuối cùng,
35

