Page 36 - 12
P. 36

CHƯƠNG I

                 “Cuộc chiến vừa qua đã phơi bày bản chất tà ác của

            nền văn minh đang thống trị châu Âu. Nhân danh đức hạnh,
            tất cả các quy luật đạo đức cộng đồng đã bị những kẻ chiến

            thắng chà đạp. Không một lời dối trá nào bị coi là quá hèn

            hạ để không thể dùng đến. Đằng sau mọi tội ác, động cơ
            đều là vật chất thô thiển… Châu Âu không còn là Kitô giáo

            nữa. Nó tôn thờ Mammon…”

                 Những suy nghĩ như thế, trong năm năm qua, đã được

            lặp lại hàng chục lần ở Ấn Độ và Nhật Bản. Ngay cả những

            người thận trọng đến mức không nói ra thành lời, nay cũng
            đã khắc sâu niềm tin ấy. Đó không phải là hệ quả nhỏ nhất

            của chiến thắng kiểu Pyrrhus năm 1918.

                 Nhưng Gandhi đã không đợi đến năm 1914 mới nhận

            ra bản chất thật của nền văn minh. Nó đã tự bộc lộ trước
            mắt ông, không che giấu, trong suốt hai mươi năm ở Nam

            Phi. Và trong Tự trị Ấn Độ (1908), ông đã thẳng thừng tố
            cáo “Nền văn minh hiện đại” là “cái ác lớn”.


                 Theo Gandhi, “nền văn minh” chỉ là một cái tên. theo

            lối nói của Ấn Độ giáo, là Thời đen tối — thời đại của u mê.
            Nó biến của cải vật chất thành mục tiêu duy nhất của đời

            sống. Nó không quan tâm đến của cải tinh thần. Nó khiến



                                          34
   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41