Page 13 - 8
P. 13

CHƯƠNG I.

               — Không ạ. Cháu mù chữ. Nhưng bà cháu bảo,

               chắc của cậu Giacinto, cháu trai hai bà.


                   Vâng, Efix cũng cảm thấy như thế. Chắc chắn

               rồi. Tuy nhiên, ông vẫn trầm ngâm, gãi má, cúi đầu,

               vừa hy vọng vừa e ngại mình lầm.


                   Cậu bé mệt nhoài ngồi xuống phiến đá trước

               lều, tháo dây giày, rồi hỏi có gì ăn không.


                   — Cháu chạy như con nai, sợ ma quá!


                   Efix ngẩng khuôn mặt rám màu ôliu, cứng như

               mặt nạ đồng, nhìn cậu bằng đôi mắt xanh nhạt, sâu,

               đầy nếp nhăn; ánh nhìn ấy, sáng ngời, lại bộc lộ một

               nỗi âu lo trẻ con.


                   —  Họ  bảo  chú  về  tối  nay  hay  mai?

               — Mai ạ! Khi chú về làng, cháu sẽ ở lại trông nông

               trại.


                   Người đầy tớ quen phục tùng chủ, chẳng hỏi


               thêm gì. Ông lấy một củ hành từ chùm, một mẩu



                   13
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18