Page 15 - 8
P. 15

CHƯƠNG I.

                   Efix, thực lòng, chẳng mấy quan tâm. Nằm trên

               chiếu, một tay gối nách, một tay kê má, ông nghe

               tim mình đập thình thịch và tiếng sậy trên bờ dốc

               xào xạc, nghe như tiếng thở dài của một linh hồn

               ác nghiệt.


                   Lá thư màu vàng! Màu vàng – màu điềm gở. Ai

               biết được tai ương gì đang chực chờ các bà chủ?

               Suốt hai mươi năm qua, hễ có biến cố phá vỡ sự

               tĩnh lặng của gia đình Pintor thì bao giờ cũng là một

               tai họa.


                   Cậu bé cũng đã nằm xuống, nhưng chẳng buồn

               ngủ.


                   — Bác Efix ơi, hôm nay bà cháu lại kể: các bà

               chủ của bác giàu nứt đố đổ vách như Don Predu.

               Thật                                             không?


               — Thật, — người đầy tớ đáp, thở dài. — Nhưng
               chẳng phải lúc nhắc chuyện ấy. Ngủ đi.







                   15
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20