Page 12 - 8
P. 12

CHƯƠNG I.

            phút trước còn như chìm trong giấc ngủ giữa lời

            nguyện thầm, giờ rung động, vang vọng, như bừng

            tỉnh.


                 Efix mở cửa. Một bóng đen đang leo lên dốc,

            nơi luống đậu thấp ánh bạc trong trăng. Ông làm

            dấu thánh giá – bởi trong đêm, ngay cả bóng người

            cũng có vẻ bí ẩn. Nhưng rồi một giọng quen thuộc

            cất lên: tiếng trong trẻo, hơi thở gấp gáp của cậu bé

            nhà bên cạnh các bà Pintor.


                 —        Chú         Efisè!       Chú        Efisè!

            — Có chuyện gì vậy, Zuannantò? Hai bà chủ của

            chú              vẫn              khỏe              chứ?

            — Dạ khỏe, cháu nghĩ thế. Hai bà chỉ sai cháu nhắn

            chú: mai về làng sớm, có việc cần bàn. Chắc vì lá

            thư màu vàng cháu thấy trong tay bà Noemi. Bà

            đang đọc, còn bà Ruth – đầu quấn khăn trắng như


            nữ tu – đang quét sân, nhưng bà dừng tay, dựa vào
            chổi,                     lắng                     nghe.


            —  Một  lá  thư  ư?  Cháu  có  biết  của  ai  không?

                 12
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17