Page 7 - 8
P. 7

CHƯƠNG I.

               mỗi khi gió thổi, lá va vào nhau xào xạc, như lời

               cảnh báo về hiểm nguy.


                   Bởi vậy, ông đã làm việc suốt ngày. Giờ đây,

               trong lúc chờ màn đêm buông xuống, để khỏi phí

               thời gian, ông đan một tấm chiếu bằng sậy, vừa cầu

               xin Chúa cho công việc của mình thêm vững bền.

               Một con đê nhỏ thì có nghĩa gì, nếu Chúa không

               dùng ý muốn của Ngài biến nó thành rắn chắc như

               núi?


                   Bảy nhánh sậy đan chéo qua một cành liễu, bảy

               lời cầu nguyện dâng lên Chúa và Đức Mẹ Rimedio,

               phúc lành thay! Và kìa, thấp thoáng nơi rìa xanh

               thẳm của hoàng hôn, ngôi nhà thờ nhỏ và cụm lều

               tranh, tĩnh lặng như một ngôi làng tiền sử bỏ hoang

               từ bao đời. Giờ phút ấy, khi vầng trăng nở ra như

               đóa hồng lớn giữa bụi rậm trên đồi và hương đại


               kích thoảng dọc bờ sông, các bà chủ của Efix cũng
               đang cầu nguyện. Bà Ester – người chị cả, phúc


               lành thay – hẳn vẫn nhớ đến kẻ tội lỗi này; chỉ thế

                   7
   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12