Page 6 - 8
P. 6
CHƯƠNG I.
Ông không nhìn ra ngoài mảnh đất, cũng bởi
đất đai quanh đó xưa kia đều thuộc về các bà chủ.
Hà cớ gì phải nhớ chuyện cũ? Nuối tiếc chỉ vô ích.
Thà nghĩ đến tương lai, đặt niềm hy vọng vào sự
phù hộ của Chúa.
Và Chúa hứa hẹn một năm mùa màng tốt tươi,
hoặc ít ra cũng phủ đầy hoa trắng lên cành hạnh
nhân và đào trong thung lũng. Thung lũng ấy, nằm
giữa hai dãy đồi trắng, xa xa phía tây là núi lam,
phía đông là biển cả, khoác lên mình thảm xuân
mướt mát của nước, hoa và cỏ dại. Tựa hồ một
chiếc nôi phủ khăn voan xanh, buộc dải lụa biếc, ru
bằng tiếng nước sông róc rách đơn điệu, như khúc
hát đưa một đứa trẻ vào giấc ngủ.
Nhưng ngày đã trở nên quá nóng. Efix nghĩ đến
những cơn mưa dồn dập có thể khiến con sông
dâng tràn, nổi lên như quái vật, cuốn phăng mọi
thứ. Hy vọng – vâng – nhưng không thể chủ quan;
phải luôn cảnh giác, như rặng sậy trên bờ dốc kia:
6

