Page 5 - 8
P. 5
CHƯƠNG I.
CHƯƠNG I.
Suốt cả ngày, Efix – người đầy tớ của các tiểu
thư Pintor – đã miệt mài gia cố con đê sơ sài, vốn
do chính tay ông dựng nên từng chút một qua bao
năm tháng nhọc nhằn, dưới chân mảnh đất nhỏ ven
sông. Khi chiều buông, ông ngồi trước túp lều, dưới
bóng lau xám nơi lưng chừng ngọn đồi trắng xóa
Colombi, lặng lẽ ngắm nhìn thành quả lao động của
mình từ trên cao.
Mảnh đất ấy nằm yên bình dưới chân, thỉnh
thoảng lấp lánh ánh nước trong bóng hoàng hôn.
Efix coi nó là của mình hơn là của các bà chủ: ba
mươi năm sở hữu và lao động đã khiến nó thực sự
thuộc về ông. Hai hàng rào xương rồng khép kín từ
sườn đồi xuống sông như hai bức tường xám ngoằn
ngoèo, dường như trở thành ranh giới của cả thế
giới.
5

