Page 16 - 8
P. 16
CHƯƠNG I.
Cậu bé ngáp dài:
— Nhưng bà cháu còn nói, từ khi phu nhân Maria
Cristina – bà chủ cả đáng kính – qua đời, nhà bác
như bị nguyền rủa. Thật không?
— Ngủ đi, ta bảo. Giờ không phải lúc…
— Để cháu nói đã! Tại sao bà Lia, bà chủ út của
bác, lại bỏ trốn? Bà cháu bảo bác biết chuyện: rằng
bác đã giúp bà Lia chạy, đưa bà ấy đến tận cây cầu,
nơi bà ẩn náu, chờ một cỗ xe đi qua để ra biển, rồi
xuống tàu. Và ông Zame, cha bà ấy, chủ nhân của
bác, đã tìm, tìm mãi, cho đến khi chết. Ông chết
ngay đó, bên cầu. Ai đã giết ông? Bà cháu bảo bác
biết…
— Bà cháu là mụ phù thủy! Mụ ta và cháu,
cháu và mụ ta, hãy để người chết yên! — Efix gắt;
nhưng giọng ông khàn đặc. Cậu bé bật cười xấc
xược.
— Đừng giận, bác Efix, giận hại thân. Bà cháu
bảo: chính yêu tinh giết ông Zame. Thật không?
16

