Page 51 - 16
P. 51

PHẦN I. CHƯƠNG I – TẠI NHÀ CỤ JOLYON

               cố gắng tỏ ra lạc quan một cách gượng gạo trước

               tình thế chẳng mấy hứa hẹn.


                   “Chẳng được tích sự gì từ cái đó đâu,” ông nói.

               “Chỉ là một nơi quê mùa, cũ kỹ như quả đồi…”


                   Tuổi đời của cái nơi ấy được coi như một niềm

               an ủi. Ông Jolyon già, đôi khi buột ra những lời

               thành thật đến mức tuyệt vọng, thường nói về tổ

               tiên mình: “Nông dân tự canh – chắc chỉ là hạng

               xoàng.” Tuy nhiên, ông vẫn lặp lại chữ “nông dân

               tự canh” như thể nó đem lại cho ông sự khuây khỏa.


                   Người Forsyte đã làm rất tốt cho bản thân, đến

               mức tất cả đều được coi là “có địa vị nhất định.”

               Họ có cổ phần trong đủ mọi lĩnh vực, ngoại trừ –

               trừ Timothy – công trái, bởi không có gì khiến họ

               sợ hãi hơn việc phải để tiền sinh lời với lãi suất ba


               phần trăm. Họ cũng sưu tập tranh và ủng hộ những
               tổ chức từ thiện có thể đem lại lợi ích cho những


               người hầu cận ốm yếu của họ. Từ người cha – một



                   49
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56