Page 58 - 1
P. 58

CHƯƠNG 1

               lập tức, Johnston khẳng định với ông: “Chúng ta đã
               thắng trận.”

                   Đến ba giờ chiều, McDowell thấy quân miền
               Nam rút vào rừng và hy vọng rằng trận chiến đã kết
               thúc,  rằng  quân  đội  của  ông  đã  kiểm  soát  được
               chiến trường. Nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan
               biến. Quân ông đã dốc toàn bộ sức lực vào những
               đợt tấn công cuối cùng. Họ đã thức dậy từ hai giờ
               sáng, một số đơn vị còn phải hành quân xa và kiệt
               sức. Trời nóng như thiêu đốt, trận chiến kéo dài
               suốt bốn tiếng rưỡi. Nhiều binh sĩ đã vứt bỏ ba lô
               và bình nước. Họ khát khô, đói lả và kiệt quệ. Đúng
               lúc ấy, Beauregard ra lệnh cho toàn bộ lực lượng
               trong tầm tay, kể cả quân dự bị, thực hiện một đợt
               tổng tấn công cuối cùng để giành lại cao nguyên.
               Ông dự định đích thân dẫn đầu đợt xung phong này.
               Bất chợt, những tiếng reo hò vang lên từ cánh quân
               tiếp viện vừa đến. Đó chính là phần còn lại của
               quân đội Shenandoah, những người đã theo chân
               Johnston đến nhanh nhất có thể bằng đường sắt.
               Giờ đây, họ được đích thân ông ra lệnh tấn công
               vào cánh phải của McDowell. Lời truyền miệng lan
               nhanh:  “Quân  Johnston  đã  đến!”  Cùng  lúc  đó,
               Beauregard cũng cho toàn bộ đội hình xông lên.
               Quân Liên bang lập tức rơi  vào cơn hoảng loạn
               không thể lý giải – một hiện tượng đôi khi xảy ra
               trong  các  đội  quân  lớn.  Họ  tháo  chạy  tán  loạn
               xuống  chân  đồi.  McDowell  cùng  các sĩ  quan  cố



                   57
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63