Page 57 - 1
P. 57

CHƯƠNG 1

            lùi về khu rừng phía sau. McDowell, người trực
            tiếp theo dõi trận địa, tin rằng đây là cú đánh quyết
            định và rằng chiến thắng đã thuộc về ông.

                 Jefferson  Davis,  quá  lo  lắng  khi  phải  ở  lại
            Richmond, đã lên tàu đến thẳng chiến trường. Khi
            đến gần ga đường sắt Manassas, ông thấy một cột
            bụi lớn bốc lên từ những đoàn xe rút lui và nghe rõ
            tiếng  đại  bác  vẫn  đang  vang  dội. Tại  ga,  có  rất
            nhiều  binh  lính  đã  bỏ  chạy  khỏi  trận  địa  trong
            hoảng loạn và giờ đây họ đang hối hả kể lại thất bại
            của quân đội. Davis tiến đến hỏi một người đàn ông
            tóc bạc, khuôn mặt bình thản, toát lên vẻ điềm tĩnh
            khiến ông tin tưởng: “Trận chiến ra sao rồi?” Người
            kia đáp: “Hàng ngũ của chúng ta bị đột phá, mọi
            thứ hỗn loạn, quân đội tan rã và trận chiến đã thất
            bại.” Người lái tàu từ chối đi tiếp, nhưng trước sự
            kiên quyết của Davis, ông ta buộc phải tách đầu tàu
            và chạy thẳng đến sở chỉ huy, nơi Davis tìm được
            ngựa cho mình và trợ lý. Hai sĩ quan dẫn đường
            cho ông đến chiến trường. Trên đường đi, ông bắt
            gặp rất nhiều lính đào ngũ và liên tục nhận được
            cảnh báo về nguy hiểm phía trước. Tuy nhiên, tiếng
            súng đã dần nhỏ đi, điều này dường như báo hiệu
            quân miền Nam đang phản công và trận chiến đang
            đến hồi kết. Khi gặp Johnston trên một ngọn đồi
            nhìn ra chiến trường, Davis có thể đã hỏi, như lời
            vua Henry V từng nói tại Agincourt: “Ta không biết
            liệu chúng ta có thắng trận này hay không?” Ngay



                 56
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62