Page 15 - 13
P. 15
CHƯƠNG 1
bởi trào lưu "thẩm mỹ" đã lan từ London đến đây
và những điều kinh khủng đang xảy ra với những
món đồ nội thất trung thực cũ kỹ. Các cô gái cưa
đôi kệ trưng bày và sơn vàng hai nửa còn lại. Họ
tháo chân bập bênh khỏi ghế tựa và sơn vàng những
cái chân vụng về còn sót lại; họ sơn vàng cả giá đỡ
tranh chân dung than chì của các ông chú đã khuất.
Với tinh thần nghệ thuật mới, họ bán đồng hồ cũ để
mua đồng hồ mới, vứt bỏ hoa sáp, trái cây sáp cùng
với những chiếc lồng kính bảo vệ ra bãi rác.
Họ tiết kiệm bởi họ là con cháu của những
“người khai hoang” đầu tiên những người đã mở
lối cho vùng đất hoang sơ này, vượt từ miền Đông
và miền Nam đến đây với xe ngựa, rìu và súng,
nhưng hoàn toàn không có tiền bạc. Những người
tiên phong ấy buộc phải tằn tiện, nếu không họ đã
không thể sống sót: họ phải tích trữ lương thực cho
mùa đông hoặc gom hàng hóa để đổi lấy thực phẩm
và họ thường lo sợ rằng mình chưa tích trữ đủ nỗi
lo ấy hằn sâu trong tâm trí con cháu họ. Với hầu
hết những người này, tiết kiệm gần như là một phần
của đức tin: biết dành dụm, dù chỉ vì dành dụm, là
bài học đầu tiên họ được dạy và cũng là kỷ luật họ
phải tuân theo. Dù có giàu có đến đâu, họ cũng
không thể tiêu tiền vào nghệ thuật hay những thú
vui xa hoa phù phiếm mà không cảm thấy tội lỗi.
Trên nền tảng giản dị ấy, sự xa hoa của nhà
Amberson nổi bật chẳng khác nào một ban nhạc
14

