Page 17 - 13
P. 17
CHƯƠNG 1
Ngôi nhà này là niềm tự hào của cả thị trấn. Mặt
trước lát đá kéo dài đến tận cửa sổ phòng ăn, kiến
trúc gồm mái vòm, tháp canh và hành lang đá chạy
quanh. Nó có cổng vòm dành cho xe ngựa chiếc
đầu tiên trong thị trấn. Chính giữa là sảnh trước với
một cầu thang lớn bằng gỗ óc chó đen, dẫn lên mái
vòm kính xanh ba tầng phía trên mặt đất. Phần lớn
tầng ba là phòng khiêu vũ và ở một đầu phòng có
ban công chạm khắc bằng gỗ óc chó dành cho nhạc
công. Người dân thị trấn kể với khách lạ rằng chỉ
riêng số gỗ óc chó đen và chạm khắc trong nhà đã
tốn sáu mươi nghìn đô la.
“Sáu mươi nghìn đô chỉ riêng tiền gỗ! Vâng,
thưa ông và sàn nhà toàn gỗ cứng! Thảm Thổ Nhĩ
Kỳ khắp nơi, chỉ trừ một tấm thảm Brussels trong
phòng khách tôi nghe họ gọi đó là ‘phòng tiếp
khách.’ Nước nóng và nước lạnh có trên cả tầng
trên lẫn tầng dưới và mỗi phòng ngủ trong nhà đều
có chậu rửa gắn tường! Tủ búp-phê trong phòng ăn
còn được xây liền với tường, kéo dài suốt cả một
đầu phòng. Nó không phải gỗ óc chó đâu, mà là gỗ
dái ngựa nguyên khối! Không phải gỗ dán mà là gỗ
dái ngựa nguyên khối! Chà, thưa ông, tôi dám cá
rằng ngay cả Tổng thống Hoa Kỳ cũng sẽ vui
sướng nếu được đổi Nhà Trắng lấy Dinh thự
Amberson mới này, miễn là Thiếu tá chịu đổi
nhưng, thề có đồng đô la toàn năng, ông cứ tin chắc
rằng Thiếu tá sẽ không đời nào chịu đâu!”
16

