Page 13 - 13
P. 13
CHƯƠNG 1
chẳng đợi ai cả. Mà hành khách trên đó cũng không
thể chịu được chuyện chờ đợi, bởi càng đi nhanh
bao nhiêu, họ càng có ít thời gian rảnh rỗi bấy
nhiêu! Trước khi những cỗ máy vô hồn cuốn họ
vào guồng quay hối hả của cuộc sống, khi họ còn
chưa có điện thoại thứ từng tạo ra những khoảng
lặng đáng quý họ có thời gian cho mọi thứ: thời
gian để suy nghĩ, để trò chuyện, để đọc sách và để
chờ một quý cô!
Họ thậm chí còn có thời gian để khiêu vũ những
điệu "square dance," quadrille và "lancers"; họ
cũng nhảy điệu "racquette," schottische, polka và
những vũ điệu ngẫu hứng như "Portland Fancy."
Họ kéo lùi những cánh cửa trượt giữa "phòng
khách" và "phòng sinh hoạt chung," trải thảm bảo
vệ lên sàn nhà, thuê vài chậu cọ xanh làm trang trí,
đặt ba bốn nhạc công người Ý dưới cầu thang trong
"sảnh trước," và có những đêm hội tưng bừng!
Nhưng ngày họ vui vẻ nhất chính là ngày đầu
năm mới; họ biến nó thành một ngày hội thực sự
một điều nay đã không còn. Phụ nữ tụ họp để
"giúp" những bà chủ nhà mở tiệc "Open House";
còn những người đàn ông vô tư lự, ăn diện bảnh
bao, tỏa hương nước hoa, rong ruổi trên những cỗ
xe trượt tuyết, xe ngựa, hoặc những cỗ xe khách đồ
sộ, ghé từ nhà này sang nhà khác, để lại những tấm
danh thiếp cầu kỳ trong những chiếc giỏ xinh xắn
tại mỗi ngưỡng cửa. Khi rời đi, họ còn vô tư hơn
12

