Page 12 - 13
P. 12
CHƯƠNG 1
được chúng phục vụ còn chưa kịp nhận ra rằng
chúng đã không còn.
Và cũng như thế, nhiều thứ khác cũng đã mất
đi. Ngày trước, có những chiếc xe điện nhỏ bé, chật
vật lăn bánh trên đường ray đơn giữa những con
đường lát đá cuội gập ghềnh. Đằng sau xe không
có bệ đứng mà chỉ có một bậc thang, nơi hành
khách bám víu thành từng đám khi trời mưa và xe
đông đúc. Nếu không quá đãng trí, họ sẽ bỏ tiền vé
vào một khe nhỏ, bởi trên xe không có người soát
vé nào đi đi lại lại kiểm tra; thay vào đó, nếu số tiền
xu và số hành khách không khớp nhau, bác đánh xe
sẽ dùng khuỷu tay gõ vào ô kính nhỏ trước mặt để
nhắc nhở. Một con la đơn độc kéo chiếc xe ấy và
đôi khi kéo cả xe trật khỏi đường ray, khiến hành
khách phải xuống đẩy nó trở lại. Họ cũng vui vẻ
làm vậy, bởi chiếc xe này cũng rất ân cần: một phụ
nữ có thể huýt sáo gọi nó từ cửa sổ trên lầu và nó
sẽ lập tức dừng lại, kiên nhẫn đợi cô đóng cửa sổ,
đội mũ, choàng áo khoác, xuống lầu, tìm ô, dặn dò
cô hầu nấu món gì cho bữa tối, rồi mới bước ra khỏi
nhà.
Những hành khách trên xe cũng chẳng ai phàn
nàn, bởi họ cũng mong một ngày nào đó sẽ được
đối xử như vậy. Trời đẹp thì con la có thể kéo xe đi
một dặm trong chưa đầy hai mươi phút trừ khi xe
phải dừng quá lâu; nhưng khi xe điện xuất hiện,
chạy một dặm chỉ trong năm phút hoặc ít hơn, nó
11

