Page 11 - 13
P. 11
CHƯƠNG 1
rào và tường chuồng. Người da màu thích chải
ngựa ngoài hẻm và họ thích rôm rả hơn là thì thầm;
với họ, chửi thề mà không ầm ĩ thì chẳng còn thú
vị gì. Đôi khi, những câu chửi rủa thô tục lọt vào
tai bọn trẻ dậy sớm, rồi được chúng đem đến hỏi
người lớn để xin lời giải thích thường là vào những
lúc hết sức không thích hợp. Còn những đứa trẻ ít
tò mò hơn thì chỉ đơn giản lặp lại những từ ngữ đó
trong một cơn xúc động nào đó về sau, nhưng hậu
quả đủ dữ dội để chúng nhớ suốt đời.
Những người làm công của thị trấn miền Trung
Tây ấy giờ đây đã khuất bóng; và những con ngựa
trầm tư mà họ từng chải chuốt, cọ rửa, đánh đập,
vừa mắng mỏ vừa vỗ về những con ngựa trung
thành ấy giờ đây cũng không còn phe phẩy đuôi
đuổi ruồi nữa. Dù có vẻ như sẽ tồn tại mãi mãi,
chúng đã biến mất chẳng khác nào những con bò
rừng đã tuyệt chủng hay như những tấm thảm lông
bò rừng bạc màu, từng trượt khỏi đầu gối của
những người đánh xe bất cẩn, lủng lẳng lưng chừng
trên mặt đất. Những chuồng ngựa đã bị biến đổi
thành những hình hài khác, hoặc bị quét sạch hoàn
toàn, giống như những kho chứa củi nơi từng chất
đầy gỗ đốt lò và mồi nhóm lửa mà cô hầu và người
làm công luôn tranh cãi xem ai sẽ phải đi lấy. Ngựa,
chuồng ngựa, kho củi và cả lớp người làm công ấy,
tất cả đều đã biến mất. Chúng ra đi quá nhanh,
nhưng cũng lặng lẽ đến mức những người từng
10

