Page 6 - 13
P. 6
CHƯƠNG 1
gia đình, có thể nhận ra dáng dấp đặc trưng từ xa
cả nửa dặm, nhờ vậy mà biết được ai đang đi chợ,
đi dự tiệc hay đang từ văn phòng hoặc cửa hàng trở
về nhà dùng bữa trưa hay bữa tối.
Trong những năm đầu của thời kỳ này, sự thanh
lịch trong trang phục được quyết định bởi chất liệu
vải hơn là kiểu dáng. Một chiếc váy lụa, dù đã một
hai năm tuổi, vẫn luôn giữ được vẻ sang trọng chỉ
vì nó là lụa. Những quý ông và các vị thống đốc
đều mặc vải broadcloth cao cấp; “trang phục dạ
hội” đồng nghĩa với áo broadcloth đi cùng quần
doeskin; và với nhiều người đàn ông ở mọi lứa tuổi,
“mũ” đơn giản có nghĩa là chiếc mũ lụa cao cứng
nhắc thứ mà người ta vẫn hay bỡn cợt gọi là “ống
khói bếp.” Dù ở thị trấn hay miền quê, họ cũng
không đội mũ nào khác và ngay cả khi chèo thuyền,
họ vẫn đội những chiếc mũ ấy mà chẳng hề thấy kỳ
quặc.
Dần dần, những trào lưu thời trang mới xuất
hiện, thay thế sự quý phái của chất liệu bằng sự cầu
kỳ trong kiểu dáng: các thợ may, thợ đóng giày, thợ
làm mũ ngày càng tinh vi hơn, tìm ra cách khiến
quần áo mới nhanh chóng trở nên lỗi thời. Một cơn
sốt kéo dài về mũ Derby xuất hiện: một mùa, chóp
mũ trông như cái xô; mùa kế tiếp, nó lại giống như
cái muôi. Mọi gia đình vẫn còn giữ dụng cụ cởi bốt,
nhưng những đôi bốt cổ cao dần nhường chỗ cho
giày thun co giãn và ngay cả chúng cũng không
5

