Page 20 - 13
P. 20
CHƯƠNG 1
phải có một con như vậy. Nhưng ông Aleck nói
rằng ông ấy không thích chó, trừ chó săn chuột, vì
chó săn chuột giúp bắt sạch lũ chuột trong nhà. Thế
mà Fanny cứ nài nỉ mãi, cuối cùng ông ấy cũng
đồng ý cho con bé nuôi. Nhưng, trời đất ơi! Con bé
bảo rằng nhà Amberson mua con chó đó và nếu
muốn có một con như thế thì cũng phải bỏ tiền
mua: giá dao động từ năm mươi đến cả trăm đô la!
Ông Aleck hỏi tôi đã bao giờ nghe chuyện ai đi
mua chó chưa, vì, tất nhiên, ngay cả chó
Newfoundland hay chó săn cũng thường có người
cho không. Ông ấy bảo ông còn hiểu được chuyện
bỏ ra một hào, thậm chí một phần tư đô la, để thuê
người dìm chết con chó hộ mình, nhưng lại chi ra
đến năm mươi đô la, thậm chí hơn, để mua một con
chà, ông ấy suýt nghẹn chết ngay tại văn phòng tôi!
Ai cũng biết rằng Ngài Thiếu tá Amberson là một
doanh nhân tài giỏi, nhưng với cái kiểu vung tiền
mua chó rồi tiêu pha đủ thứ này, nhiều người nghĩ
rằng cả cái phong cách xa hoa này sớm muộn gì
cũng sẽ khiến ông ta khánh kiệt, trừ khi gia đình
ông chịu dừng lại!”
Người đàn ông sau khi nói một tràng như vậy
với vị khách liền im lặng trầm ngâm một lúc, rồi
thêm vào: “Nghe cũng hoang phí thật, nhưng mà
khi anh thấy con chó đó đi dạo cùng cô Isabel, anh
sẽ thấy nó cũng đáng tiền đấy chứ.”
“Cô ấy trông thế nào?”
19

