Page 19 - 13
P. 19
CHƯƠNG 1
đi châu Âu và vợ tôi bảo từ khi họ về, chiều nào
tầm năm giờ họ cũng pha trà uống. Theo tôi thì
uống trà sát giờ ăn tối thế chắc chắn sẽ khó tiêu, mà
trà thì có ích gì đâu trừ khi anh ốm hay gì đó.
Vợ tôi còn bảo nhà Amberson làm món xà lách
chẳng giống ai; họ không thái nhỏ ra rồi trộn với
đường và giấm như người ta vẫn làm. Họ rưới dầu
ô liu lên, trộn với giấm rồi ăn riêng, không ăn cùng
các món khác. Mà họ còn ăn cả ô liu nữa chứ mấy
quả xanh xanh, trông giống như mận cứng, mà một
người bạn tôi bảo nó có vị chẳng khác nào hạt
hickory bị hỏng. Vợ tôi nói bà ấy sẽ mua về thử; bà
ấy bảo phải ăn đủ chín quả mới quen vị. Chà, tôi
thì chẳng dại gì ăn đến chín hạt hickory hỏng chỉ
để tập quen và tôi sẽ tránh xa mấy quả ô liu đó. Tôi
đoán đó là món dành cho phụ nữ thôi, nhưng chắc
là ai cũng sẽ cố gắng nhắm mắt nhai đủ chín quả,
giờ nhà Amberson đã mang chúng về đây. Phải,
đúng vậy, thiên hạ sẽ ăn chúng, bất kể có bị đau
bụng hay không! Theo tôi thấy thì một số người
trong thị trấn này sẵn sàng phát điên lên nếu họ
nghĩ rằng làm vậy có thể giúp họ trở nên sang trọng
như nhà Amberson.
Ông Aleck Minafer già chắc là người keo kiệt
nhất thị trấn vào văn phòng tôi hôm nọ, suýt thì lên
cơn đột quỵ khi kể về con gái ông ấy, Fanny. Nghe
đâu cô Isabel Amberson có một con chó gì đó họ
gọi nó là Saint Bernard và Fanny nhất quyết cũng
18

