Page 53 - 14
P. 53

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
               TRANH
               trong tầm chiến đấu của những con tàu nhỏ nhanh
               nhẹn này đều có nguy cơ cao bị đánh chìm. Đây
               chính là yếu tố then chốt—việc tiêu diệt tàu ngầm
               hoàn toàn có thể xảy ra nếu tàu khu trục có cơ hội
               tiếp cận—và yếu tố này đã chi phối toàn bộ chiến
               dịch chống tàu ngầm.
                   Do đó, một chiến lược hợp lý của Đức sẽ là
               triển khai tàu ngầm sao cho chúng có thể hoạt động
               với rủi ro thấp nhất khi đối mặt với kẻ thù nguy
               hiểm  nhất,  trong  khi  chiến  lược  hợp  lý  của  phe
               Đồng minh là kiểm soát tình hình sao cho tàu ngầm
               Đức liên tục phải chạm trán tàu khu trục. Thẳng
               thắn  mà  nói,  vào  đầu  năm  1917,  người  Đức  đã
               chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu trí chiến
               lược này. Họ liên tục tấn công các tàu buôn của
               Đồng minh mà không phải chạm trán tàu khu trục
               đối phương, trong khi tàu khu trục của Đồng minh
               lại phải phân tán lực lượng trên một vùng biển rộng
               lớn. Tuy nhiên, lợi thế này không xuất phát từ kỹ
               năng vượt trội của Hải quân Đức, mà chủ yếu do
               cục diện chiến sự lúc bấy giờ.
                   Hải quân Anh đã chiến đấu đầy dũng cảm trước
               những thách thức to lớn của nhiệm vụ này. Giống
               như tất cả các lực lượng hải quân khác, họ chỉ được
               chuẩn bị một phần cho loại hình chiến tranh mới
               này. Đến năm 1917, Hải quân Anh không có đủ số
               lượng tàu khu trục để vừa bảo vệ hạm đội chiến đấu
               chính vừa bảo vệ tuyến thương mại trước mối đe



                                             51
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58