Page 52 - 14
P. 52

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
            TRANH
            hỏi các phương pháp chủ động hơn. Tuy nhiên, việc
            này cũng có tác dụng khiến tàu ngầm buộc phải lặn
            xuống và sử dụng ngư lôi thay vì bắn bằng pháo, từ
            đó hạn chế số lượng ngư lôi mà chúng có thể sử
            dụng.

                 Vào tháng 4 năm 1917, Hải quân Anh chủ yếu
            chống lại tàu ngầm bằng hai cách: liên tục rải mìn
            ở  lối  vào  các  căn  cứ  tàu  ngầm  như  Ostend,
            Zeebrugge và vùng biển Heligoland Bight—song
            những hoạt động này không mấy hiệu quả, vì người
            Đức gần như quét sạch mìn ngay khi chúng vừa
            được thả xuống; đồng thời, họ tổ chức tuần tra tại
            các  khu  vực  bị  tàu  ngầm  hoành  hành  bằng  các
            phương tiện chống tàu ngầm. Bộ Hải quân Anh gần
            như hoàn toàn dựa vào phương thức tuần tra này,
            bởi vào thời điểm đó, đây là biện pháp duy nhất có
            vẻ  hứa  hẹn  trong  việc  đánh  bại  tàu  ngầm.  Tuy
            nhiên, tiến triển đạt được lại rất hạn chế.

                 Để phục vụ cho hoạt động tuần tra, Hải quân
            Anh đã huy động tất cả tàu khu trục, du thuyền, tàu
            đánh cá, tàu kéo biển và bất kỳ tàu nhẹ nào có thể
            tập hợp được. Hầu như bất kỳ con tàu nào có thể
            trang bị vô tuyến, pháo và bom chìm đều được đưa
            ra biển. Lúc bấy giờ, phương tiện chủ yếu được sử
            dụng  là  tàu  khu  trục.  Chiến  tranh  trên  biển  đã
            chứng minh rằng tàu ngầm không thể đối đầu trực
            diện với tàu khu trục; bất kỳ U-boat nào nổi lên


                                          50
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57