Page 51 - 14
P. 51

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
               TRANH
               vào cuộc chiến—là việc Đức đánh chìm tàu buôn
               mà không báo trước. Chính vì điều này mà dù có
               trang bị hàng tá súng trên tàu buôn cũng không có
               tác dụng. Thủy thủ trên tàu buôn không thể nhìn
               thấy  tàu  ngầm,  vì  chúng  luôn  ẩn  nấp  dưới  mặt
               nước; chỉ khi cực kỳ may mắn, họ mới có thể phát
               hiện ra kính tiềm vọng. Thông báo đầu tiên mà thủy
               thủ nhận được về sự xuất hiện của U-boat chính là
               vụ nổ của ngư lôi khi nó xuyên thủng thân tàu.
                   Chỉ trong sáu tuần vào mùa xuân và đầu mùa
               hè năm 1917, 30 tàu buôn có vũ trang đã bị đánh
               chìm ngoài khơi Queenstown mà không một ai kịp
               nhìn thấy kính tiềm vọng hay tháp chỉ huy của U-
               boat.  Ngay  cả  các  thiết  giáp  hạm  của Anh  cũng
               không bao giờ ra khơi mà không có tàu khu trục hộ
               tống. Nếu một thiết giáp hạm với dàn pháo mạnh
               mẽ còn không thể tự bảo vệ mình trước tàu ngầm,
               thì làm sao có thể mong đợi một tàu buôn có trang
               bị vũ khí lại làm được điều đó?
                   Thực tế, số tàu buôn Mỹ bị tấn công và đánh
               chìm trong năm 1917 là rất ít, khiến nhiều người
               nghĩ rằng chính vũ khí đã bảo vệ chúng. Nhưng sự
               thật là Đức chủ ý không tấn công tàu Mỹ để tránh
               làm Hoa Kỳ phẫn nộ hơn nữa và ngăn chặn sự can
               thiệp quân sự của họ vào cuộc chiến.

                   Sự phụ thuộc vào việc trang bị vũ khí cho tàu
               buôn là một sai lầm chiến lược, vì đó chỉ là một
               biện pháp phòng thủ, trong khi tình hình khi ấy đòi


                                             49
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56