Page 38 - 14
P. 38

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
            TRANH
            ngay cả khi kẻ địch có thể vượt qua những trở ngại
            gần như không thể khắc phục để phong tỏa bằng
            tàu ngầm, chúng tôi cũng không thể bị ép đến mức
            phải đầu hàng vì thiếu lương thực.
                 Tuy nhiên, tình hình của Quần đảo Anh lại hoàn
            toàn khác. Phần lớn lương thực và một phần đáng
            kể nguyên liệu thô của họ đều đến từ nước ngoài,
            và vào tháng 4 năm 1917, theo các báo cáo đáng
            tin cậy lúc bấy giờ, Anh chỉ còn đủ lương thực để
            duy trì trong vòng sáu tuần đến hai tháng.
                 Các tuyến đường thương mại cung cấp hàng
            hóa cho Anh khiến việc phong tỏa bằng tàu ngầm
            trở nên khá đơn giản. Nếu như các tuyến thương
            mại tiến vào bờ biển Đại Tây Dương của Mỹ tỏa ra
            như hình cánh quạt, thì các tuyến đường đến Anh
            lại hội tụ về một điểm duy nhất, giống như cổ chai.

                 Những tuyến hàng hải kéo dài từ nhiều lục địa
            xa xôi, mang lương thực và nguyên liệu đến Anh,
            đều hội tụ tại Biển Ireland và Eo biển Manche. Do
            đó, để cắt đứt tuyến tiếp tế của Anh, tàu ngầm Đức
            không cần tuần tra hàng nghìn dặm bờ biển như khi
            phong tỏa Hoa Kỳ; chúng chỉ cần lảng vảng quanh
            vùng biển nhỏ hẹp ở phía tây và nam Ireland.
                 Chính  khu  vực  này  đã  được  Đức  chọn  làm
            chiến trường trọng yếu. Những chiếc U-boat hoạt
            động tại đây với sức sát thương kinh hoàng, biến
            vùng biển này thành "mảnh đất săn mồi" lý tưởng.
            Đây là nơi những con tàu chở hàng khổng lồ từ Mỹ,


                                          36
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43