Page 35 - 14
P. 35

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
               TRANH
                   Chừng nào những con tàu này còn có thể hoạt
               động tự do dưới mặt nước—và điều đó đã xảy ra
               trên một vùng biển rộng lớn vào đầu năm 1917—
               thì việc tuyên bố rằng một lực lượng hải quân nào
               đó có thể kiểm soát biển cả là điều vô nghĩa.
                   Bởi vì khi tàu ngầm được sử dụng hiệu quả như
               cách người Đức đã làm vào năm 1917, nó đã tước
               đi của hải quân mặt nước một trong những lợi thế
               chiến  lược  quan  trọng  nhất  của  các  cuộc  chiến
               tranh trước đây.
                   Nói cách khác, hải quân mặt nước không còn
               có thể bảo vệ tuyệt đối các tuyến giao thông hàng
               hải như thời của Nelson hay Farragut. Nó không
               thể đảm bảo một quốc gia có đủ lương thực, vũ khí,
               nguyên liệu thô cho sản xuất và thương mại, hay
               khả  năng  triển  khai  quân  đội  mà  không  gặp  trở
               ngại.

                   Thật vô lý khi nói rằng một quốc gia đang mất
               từ 800.000 đến 900.000 tấn hàng hóa vận chuyển
               mỗi  tháng—như  phe  Đồng  minh  vào  mùa  xuân
               năm 1917—lại có thể được coi là bá chủ trên biển
               cả.
                   Nếu chiến dịch tàu ngầm của Đức tiếp tục thành
               công  với  tốc  độ  này,  Hoa  Kỳ  sẽ  không  thể  vận
               chuyển  quân  đội  của  mình  sang  Pháp,  và  lương
               thực cũng như nguyên liệu mà chúng tôi đang gửi
               sang châu Âu—những yếu tố thiết yếu để giành




                                             33
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40