Page 26 - 14
P. 26

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
            TRANH
            có thể sánh với điều này. Thái độ của Lloyd George
            trong thời gian đó luôn khiến tôi liên tưởng đến
            Lincoln trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc
            Nội chiến Hoa Kỳ—khi nhận tin về những thảm
            họa  như  Fredericksburg  hay  Chancellorsville,
            Lincoln vẫn có thể đọc các trích đoạn hài hước của
            Artemus Ward cho nội các nghe, xen lẫn với những
            câu chuyện tiếu lâm và giai thoại của chính mình.
                 Có lẽ sự lạc quan của Lloyd George có thể được
            lý giải bởi một đặc điểm khác mà ông có chung với
            Lincoln—tính cách huyền bí của người xứ Wales,
            mà theo tôi được biết, đôi khi biểu hiện như một sự
            thăng hoa về mặt tôn giáo. Đức tin của ông vào
            Thượng đế và vào sự vận hành thiêng liêng của lịch
            sử sâu sắc đến mức có lẽ ông chưa bao giờ thực sự
            nghĩ  đến  khả  năng  Đức  sẽ  giành  chiến  thắng.
            Chúng  ta  đều  biết  rằng  niềm  tin  tuyệt  đối  của
            Lincoln vào thắng lợi của miền Bắc cũng bắt nguồn
            từ một nền tảng tương tự.
                 Chắc chắn chỉ có một niềm tin mãnh liệt như
            vậy mới có thể lý giải được sự bình thản và tinh
            thần lạc quan của Lloyd George khi đối mặt với
            những thảm họa khủng khiếp nhất. Tôi từng tham
            dự một bữa tiệc nhỏ có sự hiện diện của Thủ tướng,
            chỉ bốn ngày sau khi quân Đức mở cuộc tấn công
            kinh hoàng vào tháng 3 năm 1918. Ngay cả trong
            dịp ấy, ông vẫn không biểu lộ chút căng thẳng nào.
            Như thường lệ, sự sôi nổi của ông vẫn chiếm ưu



                                          24
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31