Page 19 - 1
P. 19

CHƯƠNG 1

            bị xem là dấu hiệu của một cuộc chia tách trong
            hòa  bình,  đồng  nghĩa  với  việc  nguyên  tắc  chủ
            quyền  của  các  bang  và  quyền  ly  khai  đã  chiến
            thắng. Cuối cùng, với sự ủng hộ ngày càng tăng
            trong nội các, Lincoln đã đưa ra một quyết định
            khôn ngoan.

                 Việc tăng viện về mặt quân sự là không khả thi;
            để đến được pháo đài, miền Bắc có thể phải nổ phát
            súng đầu tiên. Nhưng, xét trên phương diện chính
            trị, ông quyết định "gửi lương thực cho Anderson"
            để Sumter không phải bị bỏ lại vì thiếu nguồn tiếp
            tế.
                 Đúng  như  lời  hứa  trước  đó,  Lincoln  đã  gửi
            thông báo cho Thống đốc Nam Carolina về ý định
            của mình. Beauregard, tổng chỉ huy quân đội Liên
            minh  miền  Nam  tại  Charleston,  cùng  với Thống
            đốc, đã nghe thông báo chính thức và điện báo về
            Bộ trưởng Chiến tranh của Liên minh miền Nam
            tại Montgomery. Hai ngày sau vào ngày 10 tháng
            4, ông nhận được lệnh yêu cầu Anderson rút quân
            khỏi Pháo đài Sumter. Nếu yêu cầu này bị từ chối,
            quân  đội  Liên  minh  miền  Nam  sẽ  tiến  hành  tấn
            công để chiếm pháo đài.

                 Yêu  cầu  đầu  hàng  đã  được  đưa  ra;  khi
            Anderson viết thư từ chối yêu cầu này, ông nói với
            các sĩ quan phụ tá của Liên minh miền Nam, những
            người  mang  thư  của  Beauregard:  “Nếu  các  ông
            không bắn phá pháo đài thành tro bụi, chúng tôi sẽ


                 18
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24