Page 16 - 1
P. 16
CHƯƠNG 1
yêu cầu Tây Ban Nha và Pháp giải thích các hành
động của họ và nếu không nhận được câu trả lời
thỏa đáng, sẽ triệu tập một phiên họp đặc biệt của
Quốc hội để tuyên chiến với hai nước này; đồng
thời yêu cầu lời giải thích từ Anh và Nga.
Với sự liều lĩnh coi thường cấp trên và niềm tin
mù quáng vào chiến lược ngoại giao của mình, điều
mà ông đã thể hiện trong các cuộc đàm phán trước
đó với Thẩm phán Campbell (người trung gian giữa
ông và phái đoàn miền Nam do Davis cử đến
Washington), Seward đã gợi ý mạnh mẽ rằng chính
sách này nên được giao cho một thành viên trong
Nội các thực hiện và người đó chính là ông ta.
Chính sách đối ngoại được đề xuất này là liều lĩnh
và hoàn toàn vô căn cứ. Quan hệ giữa Hoa Kỳ với
bốn cường quốc kia hoàn toàn hòa bình; chính
Seward, chưa đầy ba tháng trước, đã từng nói rằng
“không có một quốc gia nào trên thế giới mà không
phải là một người bạn quan tâm và ngưỡng mộ.”
Seward đã tự thuyết phục rằng, nếu Hoa Kỳ khiêu
khích một cuộc chiến tranh với nước ngoài, các
bang trồng bông sẽ đoàn kết với miền Bắc và cùng
nhau chiến đấu chống lại kẻ thù chung dưới lá cờ
cũ.
Tất nhiên, Lincoln nhận ra rằng chính sách đối
ngoại này là hoang đường và vô lý, nhưng ông đã
phớt lờ nó trong phản hồi đầy thận trọng của mình
đối với "Một số suy nghĩ để Tổng thống cân nhắc".
15

