Page 11 - 1
P. 11

CHƯƠNG 1

            hiệp về nhiều vấn đề khác, lại cứng rắn trong vấn
            đề lãnh thổ—đặc biệt là với những vùng đất có thể
            được Hoa Kỳ sáp nhập trong tương lai. Ông hiểu
            rõ rằng các vùng lãnh thổ hiện tại của Hoa Kỳ theo
            lẽ tự nhiên đã dành cho tự do, như lời Webster:
            “một sắc lệnh của tự nhiên và ý muốn của Chúa”.

                 Tuy  nhiên,  Lincoln  lo  ngại  rằng  nếu  đường
            phân chia giữa tự do và chế độ nô lệ được chính
            thức hóa bằng một tu chính án hiến pháp, thì miền
            Nam sẽ sớm thúc đẩy các chiến dịch thôn tính để
            mở rộng lãnh thổ nô lệ. Ông viết: “Chỉ trong vòng
            một năm, chúng ta sẽ buộc phải chấp nhận việc sáp
            nhập Cuba như một điều kiện để miền Nam tiếp tục
            ở lại Liên bang.” Vì vậy, Lincoln đã sử dụng sức
            ảnh hưởng gián tiếp của mình để thuyết phục các
            thượng  nghị  sĩ  Cộng  hòa  bác  bỏ  Thỏa  hiệp
            Crittenden ngay tại ủy ban.
                 Sau đó, Crittenden đề xuất đưa kế hoạch này ra
            trưng cầu ý dân. Với tình cảm yêu nước đang dâng
            cao, nhiều khả năng một cuộc bỏ phiếu toàn quốc
            sẽ đem lại kết quả áp đảo ủng hộ Thỏa hiệp—và
            khi đó, Quốc hội sẽ không thể làm ngơ. Nhưng phe
            Cộng hòa đã lặng lẽ ngăn cản đề xuất này, khép lại
            cơ hội cuối cùng để giữ sáu bang trồng bông ở lại
            Liên bang.

                 Từ  ngày  9  tháng  1  đến  ngày  1  tháng  2  năm
            1861,  các  hội  nghị  của  Mississippi,  Florida,
            Alabama,  Georgia,  Louisiana  và Texas  đã  thông


                 10
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16