Page 9 - 1
P. 9

CHƯƠNG 1

            tả, khi “ý nghĩa của từ ngữ không còn tương ứng
            với sự việc… Sự liều lĩnh điên cuồng được coi là
            lòng dũng cảm trung thành; sự thận trọng trở thành
            cái cớ của kẻ hèn nhát; sự ôn hòa bị xem là lớp vỏ
            bọc của sự yếu đuối hèn nhát… Còn sự cuồng nhiệt
            mới là phẩm chất thực sự của một người đàn ông.”

                 Trong bầu không khí hừng hực ấy, người dân
            Nam Carolina gần như đồng lòng yêu cầu bang của
            họ  ly  khai  khỏi  Liên  bang.  Chính  quyền  nhanh
            chóng  đáp  ứng  nguyện  vọng  này.  Một  Hội  nghị
            được triệu tập với các đại biểu được lựa chọn kỹ
            lưỡng đã thông qua Nghị quyết ly khai, được gọi là
            Tuyên ngôn Độc lập của Bang Nam Carolina. Theo
            quan điểm của người dân bang này cũng như các
            bang trồng bông khác, hành động ly khai dựa trên
            quyền bảo lưu của bang “theo hiệp ước có tên là
            Hiến pháp.”
                 Trong khi đó, Thượng viện Hoa Kỳ, thông qua
            một ủy ban gồm mười ba thành viên tiêu biểu, đang
            tìm cách đạt được một thỏa hiệp theo tinh thần của
            những  năm  trước.  Vào  năm  1820,  theo  lời
            Jefferson, “hồi chuông báo tử của Liên bang đã
            vang lên” khi cuộc tranh luận về chế độ nô lệ nổ
            ra. Ông gọi vấn đề này là “tiếng chuông báo cháy
            trong đêm, làm tôi kinh hãi”. Nhưng rồi Thỏa hiệp
            Missouri đã cứu vãn tình thế. Một lần nữa vào năm
            1850, khi căng thẳng giữa miền Bắc và miền Nam
            lên đến đỉnh điểm với những lời đe dọa ly khai dồn



                 8
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14