Page 16 - 14
P. 16

CHƯƠNG  I.  KHI  ĐỨC  ĐANG  THẮNG  THẾ  TRONG  CHIẾN
            TRANH
            vào thời điểm đó, sự an nguy của Đế quốc Anh phụ
            thuộc rất nhiều vào Jellicoe.
                 Tôi nhận thấy có một quan điểm sai lầm đang
            phổ biến ở Mỹ rằng việc ông được chuyển từ vị trí
            Tư lệnh Hạm đội Grand Fleet sang Tư lệnh Hải
            quân là một sự giáng chức. Nhưng không có gì xa
            sự  thật  hơn  thế.  Ở  cương  vị  Tư  lệnh  Hải  quân,
            Jellicoe kiểm soát không chỉ hoạt động của Grand
            Fleet mà còn của toàn bộ Hải quân Anh. Ông không
            có cấp trên, vì Đệ nhất Lãnh chúa Hải quân – vị trí
            tương đương với Bộ trưởng Hải quân của Mỹ –
            thực tế không có quyền ra lệnh trực tiếp cho hạm
            đội, trong khi Bộ trưởng Hải quân Mỹ lại có quyền
            này. Do đó, trách nhiệm đánh bại chiến dịch tàu
            ngầm của Đức hoàn toàn thuộc về Jellicoe, không
            thể chia sẻ với bất kỳ quan chức nào khác.
                 Mặc dù đây là một nhiệm vụ vô cùng nặng nề
            và tình hình chiến tranh tàu ngầm lúc đó hết sức
            nghiêm trọng, nhưng phong thái của Đô đốc không
            hề thể hiện sự u sầu hay nản lòng. Ông thể hiện sự
            nghiêm túc, có thể có chút lo lắng, nhưng tinh thần
            kiên  định  theo  đúng  phong  cách  người  Anh  –
            không bao giờ để thất vọng lấn át – vẫn giúp ông
            bám trụ vững vàng với công việc của mình.

                 Sau khi chào hỏi như thường lệ, Đô đốc Jellicoe
            lấy ra một tờ giấy từ ngăn kéo và đưa cho tôi. Đó
            là bản báo cáo về số lượng tàu bị đánh chìm trong
            vài  tháng  qua.  Báo  cáo  cho  thấy  tổng  số  tàu  bị


                                          14
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21