Page 9 - 9
P. 9
II - Lời tựa thứ hai như một lời bào chữa
cuốn Đời và cái chết của Faustino Materucci, tu sĩ dòng Biển
Đức ở Polirone, người mà nhiều người tôn là thánh (Mantova,
1625). Do ẩm mốc, hai cuốn đã dính chặt vào nhau như anh em.
Điều thú vị là, ngay trong tập hai của bộ sách phóng túng kia lại
có một chương dài bàn về đời sống và những cuộc phiêu lưu
trong tu viện.
Suốt ngày leo trèo như thợ sửa đèn đường, cha Eligio đã
“đánh bắt” được biết bao cuốn sách kỳ lạ trên những kệ cao ngất.
Mỗi lần tìm được, ông lại nhẹ nhàng thả xuống chiếc bàn lớn đặt
giữa gian thờ. Cả nhà thờ vang lên một tiếng “bịch” trầm đục, bụi
mù bốc lên, mấy con nhện hốt hoảng bỏ chạy. Tôi vội lao ra khỏi
cung thánh, vượt qua hàng rào gỗ; trước hết dùng chính cuốn
sách kia đập lũ nhện, rồi mở ra đọc ngấu nghiến.
Cứ thế, dần dần tôi thấy thú vị với kiểu đọc này. Và giờ đây,
cha Eligio bảo rằng cuốn sách của tôi nên mang “hương vị” giống
những cuốn ông đang phát hiện trong thư viện. Tôi nhún vai đáp:
việc ấy đâu có gì khó. Nhưng lòng tôi còn bận tâm chuyện khác.
Đẫm mồ hôi, đầy bụi, cha Eligio trèo xuống thang, ra hít thở
ngoài vườn nhỏ mà ông dày công vun xới sau cung thánh, quây
quanh bằng cọc gỗ và cành gai nhọn.
— Ôi, thưa cha xứ kính mến, — tôi nói, ngồi trên bức tường
thấp, chống cằm lên đầu gậy, nhìn ông chăm sóc đám xà lách —
tôi nghĩ thời nay không còn thích hợp để viết sách nữa, kể cả chỉ
9

