Page 5 - 9
P. 5
I - Lời tựa thứ nhất
I - Lời tựa thứ nhất
Một trong số ít điều – hay có lẽ là điều duy nhất – mà tôi
biết chắc chắn, đó là: tôi tên là Mattia Pascal. Và tôi đã tận dụng
triệt để điều ấy.
Mỗi khi có bạn bè hay người quen nào lạc trí đến mức tìm
tôi để xin lời khuyên, tôi chỉ nhún vai, nheo mắt và đáp:
— Tôi tên là Mattia Pascal.
— Cảm ơn, anh bạn. Cái đó thì tôi biết rồi.
— Thế mà anh cho là ít ư?
Nói thật, ngay cả tôi cũng chẳng thấy gì nhiều nhặn ở đó.
Nhưng hồi ấy, tôi chưa từng biết đến cái cảm giác mất đi cả điều
tối thiểu ấy, nghĩa là không thể, như trước kia, trả lời khi cần:
— Tôi tên là Mattia Pascal.
Có người sẽ thương hại tôi (mất gì đâu), tưởng tượng ra nỗi
thống khổ ghê gớm của một kẻ bất hạnh, bỗng chốc phát hiện ra
rằng... vâng, chẳng có gì cả: không cha, không mẹ, chẳng biết
mình từ đâu đến, đã sống ra sao. Và hẳn cũng sẽ có người phẫn
nộ (mất công còn ít hơn) trước sự suy đồi phong hóa, những thói
hư tật xấu, nỗi buồn thời thế – tất cả những nguyên nhân gây họa
cho một kẻ vô tội đáng thương.
5

