Page 12 - 9
P. 12

II - Lời tựa thứ hai như một lời bào chữa

            miệng núi. Ai biết điều gì đã khuấy động cơn mật đắng đó? Có lẽ

            chính sự ngu xuẩn của loài người — chưa bao giờ tẻ nhạt như
            bây giờ. Thế là xong: vài nghìn con giun dế bị thiêu chín. Và
            chúng ta tiếp tục quay. Ai còn nhắc đến nữa?


                 Cha Eligio lại nhận xét: cho dù con người cố gắng đến đâu
            để xé toạc, hủy diệt những ảo tưởng mà mẹ thiên nhiên nhân từ
            ban cho, thì cũng không thể thành công. May thay, loài người dễ

            bị phân tâm.

                 Điều này đúng thật. Thị trấn tôi, vào những đêm định kỳ,
            không bật đèn đường. Nếu trời nhiều mây, chúng tôi chìm trong

            bóng tối. Nghĩa là, rốt cuộc, ngay cả bây giờ, chúng ta vẫn tin
            rằng mặt trăng treo trên trời chỉ để soi sáng ban đêm, như mặt

            trời ban ngày, và sao là để trang trí bầu trời cho chúng ta. Chắc
            chắn rồi. Và chúng ta vui vẻ quên mất rằng mình chỉ là những hạt
            bụi, những nguyên tử bé nhỏ, vẫn trọng nhau, ngưỡng mộ nhau,

            rồi cãi nhau vì một mảnh đất con, hoặc đau khổ vì những chuyện
            mà, nếu thật sự hiểu mình là gì, hẳn chỉ là những nỗi khổ mông

            mênh, vô nghĩa.

                 Vậy nên, nhờ cái sự phân tâm may mắn ấy, và cũng vì sự kỳ
            dị của hoàn cảnh tôi, tôi sẽ nói về chính mình. Nhưng tôi sẽ cố

            ngắn gọn hết mức — chỉ kể những gì thật cần thiết. Chắc chắn
            trong đó có điều chẳng làm tôi vẻ vang. Nhưng nay, ở trong một





                 12
   7   8   9   10   11   12   13