Page 11 - 9
P. 11
II - Lời tựa thứ hai như một lời bào chữa
Ngài bá tước thức dậy khá sớm, đúng tám giờ rưỡi...
Bà bá tước diện váy màu hoa cà, cổ viền ren cầu kỳ...
Teresina chết đói...
Lucrezia chết mê vì tình...
Ôi, Chúa ơi! Thế thì tôi quan tâm làm gì?
Chúng ta có đang ngồi trên một con vụ vô hình, bị quất bởi
một sợi nắng, trên hạt cát điên rồ cứ xoay mãi, chẳng biết vì sao,
chẳng bao giờ đến đích — cứ như thể nó say sưa với chính vòng
quay ấy, để lúc nóng hơn chút, lúc lạnh hơn chút, và để chúng ta
chết — thường là chết với ý thức rằng đời mình toàn những lỗi
lầm vặt vãnh — sau năm mươi hay sáu mươi vòng quay?
Copernico, ôi Copernico, cha Eligio kính mến, ông đã hủy
hoại nhân loại, không thể cứu vãn.
Ngày nay, tất cả chúng ta đã quen dần với ý niệm về sự nhỏ
bé vô hạn của mình: chẳng là gì trong Vũ trụ. Với tất cả những
phát minh vĩ đại, những khám phá lẫy lừng, thì tin tức — tôi chưa
nói đến nỗi khổ riêng, mà ngay cả tai họa chung — còn có giá trị
gì? Chỉ là chuyện của lũ giun dế.
Bạn đã nghe tin về vụ động đất nhỏ ở Antilles chưa? Chẳng
có gì cả. Trái đất, tội nghiệp, mệt mỏi vì quay mãi vô ích, như vị
giáo sĩ Ba Lan kia nói, bèn thở ra chút lửa từ một trong vô vàn
11

