Page 9 - 16
P. 9
LỜI NÓI ĐẦU
và Đam mê – những kẻ đột nhập hoang dại – lặng
lẽ luồn vào, đánh cắp sự an toàn ngay trước mắt ta.
Cũng như chú chó không thể không sủa khi nghe
tiếng kèn đồng, cái chất Soames trong con người ta
sẽ luôn bất an mỗi khi sự tan rã lảng vảng quanh
những nếp gấp của quyền sở hữu.
“Hãy để quá khứ chôn vùi chính nó” – câu nói
ấy hẳn đã hay hơn nhiều nếu quá khứ thực sự có
thể chết. Song cái dai dẳng của quá khứ lại chính là
một ân huệ vừa bi vừa hài của lịch sử: mỗi thời đại
mới đều phủ nhận nó, tự tin bước lên sân khấu và
hùng hồn tuyên bố sự “tân kỳ” tuyệt đối của mình.
Nhưng kỳ thực, chẳng có thời nào hoàn toàn mới
mẻ cả! Bản chất con người, dưới mọi lớp vỏ bọc và
tư tưởng phù phiếm thay đổi theo thời, vẫn là – và
có lẽ mãi mãi sẽ là – một Forsyte; thậm chí đôi khi
còn tệ hơn.
Nhìn lại thời Victoria – thời kỳ thịnh vượng,
suy tàn rồi “sụp đổ” – được phần nào khắc họa
7

