Page 12 - 16
P. 12
LỜI NÓI ĐẦU
cùng, ông đâu phải kẻ xấu, đó đâu phải lỗi của ông;
lẽ ra bà nên tha thứ cho ông, v.v...
Song đứng về một phía, họ đã bỏ lỡ cái nền tảng
của toàn bộ câu chuyện: khi sự hấp dẫn giới tính
tuyệt đối không tồn tại ở một trong hai người kết
hợp, thì không một chút thương hại, lý trí hay bổn
phận nào có thể vượt qua nỗi ghê sợ vốn có trong
Tự nhiên. Dù nên thế hay không, thực tế nó vẫn
luôn như thế. Và khi Irene trở nên cứng rắn, thậm
chí tàn nhẫn – như tại Bois de Boulogne hay phòng
tranh Goupil – thì đó chỉ là sự thực tế khôn ngoan:
bà hiểu rằng một nhượng bộ nhỏ thôi cũng mở
đường cho cái không thể chịu đựng được.
Có người phê phán đoạn kết, rằng Irene và
Jolyon – những kẻ phản kháng chống lại chiếm hữu
– rốt cuộc lại áp đặt quyền sở hữu tinh thần lên con
trai mình, Jon. Nhưng xét theo mạch truyện, đó là
phê bình quá lời. Không cha mẹ nào có thể để con
mình cưới Fleur mà không biết sự thật. Chính sự
10

