Page 13 - 16
P. 13
LỜI NÓI ĐẦU
thật đã quyết định số phận Jon, chứ không phải sự
thuyết phục của cha mẹ. Jolyon chỉ nói thay cho
Irene; còn Irene, lời bà luôn chỉ là: “Đừng nghĩ đến
mẹ, hãy nghĩ đến con!” Và việc Jon, sau khi biết sự
thật, có thể đồng cảm với mẹ, khó thể coi là bằng
chứng rằng bà cũng là một Forsyte.
Dù mối bận tâm chủ yếu của thiên truyện là sự
va chạm giữa Cái Đẹp và Khát vọng Tự do với thế
giới chiếm hữu, nó không thoát khỏi lời cáo buộc
đã “ướp xác” tầng lớp thượng trung lưu. Như người
Ai Cập xưa đặt quanh xác ướp những vật dụng cho
đời sau, tác giả cũng đã đặt quanh Dì Ann, Dì Juley,
Dì Hester, Timothy, Swithin, cụ Jolyon, James và
con cháu họ những chi tiết đời thường để họ còn
“hương liệu dịu dàng” cho sự sống hậu thế, giữa
một “tiến bộ” hối hả đang phân rã.
Nếu tầng lớp thượng trung lưu – cùng các giai
tầng khác – định mệnh là tan vào một hình thức vô
định, thì ở đây, nó được ngâm trong những trang
11

