Page 50 - 1
P. 50

CHƯƠNG 1

               bảo vệ chính phủ đã bị ép buộc lên mình. Ông chỉ
               còn cách hoàn thành nghĩa vụ này hoặc để chính
               phủ sụp đổ.”

                   Sử dụng cụm từ yêu thích của mình—“người
               dân bình dị”—Lincoln đã đưa ra lập luận bảo vệ
               quan điểm của mình trước họ.
                   Trong  số  tất  cả  mọi  người  vào  năm  1861,
               Lincoln là người tin tưởng sâu sắc nhất rằng người
               miền  Nam  sẽ  không  bao  giờ  đẩy  học  thuyết  về
               quyền của tiểu bang đến mức ly khai nếu không
               phải vì mục đích chống lại điều mà họ coi là sự xâm
               phạm chế độ nô lệ. Tuy nhiên, trong thông điệp của
               mình,  ông  không  đề  cập  một  lời  nào  về  vấn  đề
               này—và lý do cũng không khó hiểu. Khi giới hạn
               mục tiêu của cuộc chiến trong việc khôi phục Liên
               bang, ông đã có được sự ủng hộ của đảng Dân chủ,
               những  người  ủng  hộ  Bell  và  Everett,  cũng  như
               đảng Cộng hòa; bất kỳ đề cập nào đến chế độ nô lệ
               ngay lập tức sẽ làm nảy sinh các cuộc tranh luận
               đảng phái.
                   Dù vậy, ngay từ sớm, Lincoln đã hiểu rõ phạm
               vi  của  cuộc xung  đột  và  đã  giãi  bày  với  thư  ký

               riêng—người có chung quan điểm với ông:
                   “Về phần mình, tôi cho rằng ý tưởng trung tâm
               thấm nhuần trong cuộc chiến này là sự cần thiết
               phải chứng minh rằng chính quyền dân chủ không
               phải là một điều phi lý. Chúng ta phải giải quyết
               ngay câu hỏi này: liệu trong một chính quyền tự do,


                   49
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55