Page 10 - 1.2
P. 10

CHƯƠNG 39

            Antium về Roma. Nhưng ta đã vượt quãng đường ấy
            trên lưng ngựa nhanh hơn cả các điệp sứ của Hoàng
            đế, bởi ta không thể xa nàng lâu hơn được nữa. Ta
            yêu nàng đến mức trái tim như chẳng chịu nổi, hỡi
            Lygia thân yêu, người duy nhất trong đời ta!

                 Em biết trước rằng chàng sẽ trở về, - Lygia khẽ
            đáp, đôi mắt long lanh nhìn chàng. - Vì lời em khẩn
            cầu,  bác  Ursus  đã  hai  lần  tới  nhà  chàng  trên  đồi
            Carina để hỏi thăm tin tức. Ông Linus cười em, cả bác
            Ursus cũng vậy.

                 Nàng  dường  như  đã  chuẩn  bị  sẵn  sàng  cho  lần
            gặp lại này. Thay vì bộ trang phục sẫm màu thường
            ngày,  nàng  đang  khoác  chiếc  stola  mềm  mại  màu
            trắng, bờ vai và mái đầu nàng vươn lên giữa những
            nếp  áo  như  những  đóa  hoa  xuân  đầu  tiên  nở  trên
            tuyết trắng. Mái tóc nàng điểm vài đóa mẫu đơn màu
            hồng nhạt, khiến vẻ đẹp thêm phần thanh khiết.
                 Vinicius khẽ áp môi lên bàn tay nàng, rồi họ cùng
            ngồi xuống chiếc ghế dài giữa khóm nho dại. Vai kề
            vai, họ lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn. Những tia sáng
            cuối ngày lấp lánh trong đôi mắt họ, còn vẻ đẹp kỳ
            diệu của buổi chiều dần chế ngự cả hai.
                 Chốn này thật yên bình và thế gian mới đẹp làm
            sao,  -  Vinicius  khẽ  nói,  giọng  anh  trầm  lắng.  -  Đêm
            đang đến, mọi thứ tĩnh lặng đến kỳ lạ. Chưa bao giờ
            trong đời, ta cảm thấy hạnh phúc như  lúc  này.  Hỡi
            Lygia, nàng hãy nói ta hay: Đó là điều gì vậy?
                 Chàng ngừng lại giây lát, rồi tiếp tục, ánh mắt xa
            xăm:


                                          8
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15