Page 12 - 1.2
P. 12

CHƯƠNG 39

                 Rồi đôi trẻ lại lặng im, lồng ngực quá căng tràn
            hạnh phúc khiến không thể thốt thêm lời nào. Những
            ánh hồi quang tím biếc cuối cùng đã tắt trên những
            cây  trắc  bá  và  khu  vườn  bắt  đầu  được  dát  bạc  bởi
            ánh sáng của lưỡi liềm trăng.

                 Một lát sau, Vinicius khẽ cất tiếng:

                 Tôi biết chứ… Vừa bước chân vào đây, vừa được
            hôn đôi bàn tay yêu thương của nàng, tôi đã đọc thấy
            trong ánh mắt nàng câu hỏi: Tôi đã thừa nhận Giáo lý
            của Đức Chúa mà nàng thuận theo hay chưa? Chưa
            đâu, tôi chưa được rửa tội. Nhưng nàng có biết vì sao
            không, hỡi đóa hoa xinh tươi của tôi?
                 Chàng ngừng lại, rồi tiếp tục:

                 Ông Phaolô bảo tôi rằng: “Tôi đã làm cho anh tin
            rằng Đức Chúa đã giáng thế và chịu đóng đinh trên
            thập  giá  để  chuộc  tội  cho  thế  gian.  Nhưng  để  ông
            Phêrô sẽ rửa tội cho anh, bởi ông là người đầu tiên
            đã ban phước cho anh.” Tôi cũng muốn để nàng, hỡi
            người thân yêu nhất của tôi, được chứng kiến lễ rửa
            tội  của  tôi.  Tôi  muốn  mẹ  đỡ  đầu  của  tôi  sẽ  là  bà
            Pomponia. Vì thế, cho đến giờ này, tôi vẫn chưa được
            rửa tội, mặc dù tôi đã tin vào Đấng Cứu Thế và Giáo
            lý diệu kỳ của Người.

                 Chàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng tràn
            đầy niềm tin:
                 Ông Phaolô đã thuyết phục và cải tín cho tôi. Và
            làm sao có thể khác được kia chứ! Làm sao tôi có thể
            không  tin  rằng  Chúa  Jesus  đã  giáng  thế,  một  khi
            chính Đức Phêrô – học trò của Người – và ông Phaolô

                                          10
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17