Page 14 - 1.2
P. 14

CHƯƠNG 39

            rất nhiều. Trước đây, dù có sức mạnh La Mã, tôi cũng
            không  thể  ép  nàng  thốt  lên  rằng:  “Em  yêu  chàng.”
            Nhưng bây giờ, nàng đã tự nói điều ấy và điều đó là
            hạnh phúc lớn lao nhất trong đời tôi.
                 Lygia lắng nghe từng lời chàng nói, đôi mắt xanh
            biếc của nàng ánh lên dưới trăng, tựa như hai cánh
            hoa  huyền  hoặc  đang  bừng  nở.  Nàng  dịu  dàng  tựa
            đầu vào vai chàng, thì thầm:
                 Phải đó, chàng Marcus! Đúng lắm!

                 Vào khoảnh khắc ấy, cả hai cảm nhận được một
            niềm hạnh phúc không gì sánh được. Họ hiểu rằng,
            ngoài  tình  yêu,  họ  còn  gắn  kết  bởi  một  sức  mạnh
            ngọt  ngào  và  không  thể  cưỡng  lại,  một  sức  mạnh
            khiến tình yêu của họ trở nên bất tử, không gì có thể
            chạm đến – không đổi thay, không phản bội, không
            cả cái chết.
                 Trái  tim  họ  tràn  ngập  một  niềm  tin  vững  chắc
            rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ mãi yêu nhau
            và  thuộc  về  nhau.  Trong  lòng  họ  dâng  tràn  một  sự
            bình yên khôn tả.

                 Vinicius cảm thấy tình yêu này không chỉ thanh
            cao và sâu sắc mà còn hoàn toàn mới mẻ, một tình
            yêu mà thế gian chưa từng biết đến. Chàng cảm thấy
            tất cả đều hòa quyện trong tình yêu ấy: Lygia, Giáo lý
            của Chúa Jesus, ánh trăng đang yên lành trên những
            cây trắc bá và đêm thanh bình này. Với chàng, dường
            như cả vũ trụ đều tràn ngập tình yêu.

                 Lát sau, chàng nói tiếp, giọng khe khẽ, run run:



                                          12
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19