Page 16 - 1.2
P. 16
CHƯƠNG 39
Chuyện đó diễn ra vào buổi tối ở nhà tôi. Như
thường lệ, cậu Petronius bắt đầu nói và đùa cợt với
vẻ coi thường, nhưng ông Phaolô bảo cậu ấy rằng:
“Thưa ngài Petronius thông tuệ, sao ngài lại có thể
bác bỏ việc Đức Chúa Jesus đã giáng sinh rồi lại phục
sinh, một khi hồi đó ngài chưa có mặt trên đời, còn
chính các ông Phêrô và Gioan đã từng trông thấy
Chúa, riêng bản thân tôi cũng được nhìn thấy Người
trên đường đi Đamat? Xin trí thông tuệ của ngài
trước hết hãy làm ơn chứng minh rằng chúng tôi là
những kẻ dối trá đã, rồi ngài hãy bác bỏ những bằng
chứng của chúng tôi sau.”.
Cậu Petronius đáp rằng cậu ấy không hề nghĩ tới
chuyện bác bỏ, bởi cậu ấy biết rằng có bao nhiêu điều
mà người ta không hiểu nổi vẫn đang xảy ra và được
những người khả kính khẳng định. Nhưng cậu ấy nói:
“Tôi không muốn biết về bất cứ một thứ gì có thể làm
hỏng cuộc đời và hủy hoại vẻ đẹp của nó. Các vị thần
linh của chúng tôi có thật hay không không phải là
điều đáng quan tâm, nhưng họ đẹp, bên cạnh họ
chúng tôi vẫn được phần vui vẻ và có thể sống không
lo lắng là được.”
Khi ấy, ông Phaolô bèn trả lời: “Ngài chối bỏ một
Giáo lý của tình yêu, công lý và nhân từ vì e rằng phải
gánh chịu những nỗi âu lo của cuộc đời. Nhưng thưa
ngài Petronius, xin ngài hãy suy nghĩ xem: có phải
cuộc sống của các ngài thật sự không hề vướng bận
lo âu? Chính ngài cũng như bất cứ một người nào
khác trong số những người giàu có và hùng mạnh
nhất, buổi tối trước khi đi ngủ cũng không biết chắc
rằng liệu khi thức dậy có nhận được bản án tử hình
14

