Page 6 - 1.2
P. 6

CHƯƠNG 38

            rồi ông bắt đầu giảng giải, còn tôi lắng nghe rất lâu.
            Xin thổ lộ riêng cùng nàng rằng, dẫu có tài viết giỏi
            như  cậu  Petronius,  tôi  cũng  không  sao  diễn  tả  hết
            được những gì đã xảy đến trong tâm trí và trái tim tôi
            khi ấy.

                 Tôi  không  ngờ  rằng  trên  đời  có  thể  tồn  tại  một
            niềm hạnh phúc, một vẻ đẹp và một sự bình yên mà
            người ta chưa từng biết đến. Nhưng tất cả những điều
            đó, tôi sẽ giữ lại để kể cho nàng nghe vào dịp đầu tiên
            tôi quay về Roma.

                 Nàng hãy nói cho tôi hay, tại sao mặt đất này lại
            chứa được đồng thời cả những con người như Sứ đồ
            Phêrô và ông Phaolô xứ Tarsus, cùng những kẻ như
            hoàng  đế?  Tôi  hỏi  vậy,  bởi  buổi  chiều  ngay  sau  bài
            giảng của ông Phaolô, tôi đã phải đến chỗ Nero. Nàng
            có biết tại đó tôi đã được nghe gì không?

                 Trước  tiên,  hoàng  đế  đọc  bản  trường  ca  về  sự
            triệt  phá  thành  Troy  của  ngài.  Ngài  bắt  đầu  than
            phiền rằng chưa bao giờ được chứng kiến một thành
            phố  nào  đang  cháy.  Ngài  ghen  tị  với  vua  Priam,  gọi
            nhà vua là người hạnh phúc, chỉ vì ông đã được tận
            mắt nhìn thấy đám cháy và sự hủy diệt của thành phố
            quê hương mình. Nghe vậy, gã Tigellinus bèn nói: “Xin
            Thánh  Thượng  hãy  phán  một  lời,  thần  sẽ  cầm  ngay
            ngọn  đuốc  và  trước  khi  đêm  tàn,  Thánh  Thượng  sẽ
            được thấy thành Antium bốc cháy.”

                 Nhưng hoàng đế gọi y là đồ ngốc. “Vậy thì ta biết
            đi đâu,” ngài nói, “để hít thở khí trời vùng biển và làm
            trong lại giọng hát mà các thần linh đã ban cho ta?
            Phải chăng chính Roma, với những hơi thở hôi hám

                                          4
   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11