Page 13 - 12
P. 13
CHƯƠNG I
cư rời bỏ nơi này. Những cuộc đàn áp có hệ thống khiến đời
sống người Ấn trở thành địa ngục: thuế má ngặt nghèo,
nghĩa vụ hạ nhục trước cảnh sát, sự sỉ nhục công khai, rồi
chẳng mấy chốc là hành hình tập thể, cướp bóc, phá hoại —
tất cả dưới danh nghĩa “văn minh da trắng.”
Năm 1893, Gandhi đặt chân đến Nam Phi, được mời
tới Pretoria để biện hộ cho một vụ kiện quan trọng. Ông
hoàn toàn chưa biết gì về tình cảnh đồng bào nơi đây. Ngay
từ những bước đầu trên đất Natal và nhất là tại Transvaal
thuộc Hà Lan, ông đã nếm trải những cay đắng. Người đàn
ông Ấn Độ thuộc dòng dõi tôn quý này — vốn từng được
đối xử tử tế ở Anh và cho tới lúc đó vẫn xem người châu Âu
là bạn hữu — bỗng thấy mình bị sỉ nhục thô bạo: bị đuổi
khỏi khách sạn, tàu hỏa; bị lăng mạ, bị tát, bị đá. Ông đã trở
về Ấn Độ ngay lập tức, nếu không bị ràng buộc bởi hợp
đồng mười hai tháng với thân chủ. Trong một năm đó, ông
học cách làm chủ bản thân. Nhưng khi hợp đồng sắp mãn
và lòng ông nóng ruột muốn rời đi, thì hay tin chính phủ
soạn thảo một dự luật tước bỏ những quyền tự do cuối cùng
của người Ấn. Cộng đồng người Ấn ở Nam Phi khi ấy
không có sức mạnh để đấu tranh: không ý chí, không tổ
11

