Page 11 - 12
P. 11
CHƯƠNG I
trả lại đức tin cho cậu. Cậu nhận ra rằng: “Đối với tôi, sự
cứu rỗi chỉ có thể đạt được thông qua tôn giáo Ấn Độ giáo.”
Ông trở về Ấn Độ năm 1891. Một cuộc hồi hương buồn
bã. Người mẹ vừa qua đời và gia đình đã giấu ông tin này.
Ông hành nghề luật sư tại Tòa án Tối cao Bombay. Vài năm
sau, ông từ bỏ nghề nghiệp, điều ông coi là phi đạo đức.
Ngay cả khi còn hành nghề, ông vẫn giữ quyền từ chối một
vụ kiện nếu nhận ra sự bất công trong đó.
Ngay từ thời kỳ này, những nhân vật lớn của Ấn Độ đã
khơi dậy trong ông linh cảm về sứ mệnh tương lai. Ở
Bombay có “vị vua không ngai vàng”: nhà chính trị Parsi
Dadabhai và giáo sư Gokhale, cả hai đều cháy bỏng một
tình yêu tôn giáo dành cho Ấn Độ. Gokhale là một trong
những chính khách xuất sắc nhất của đất nước, đồng thời là
người tiên phong phục hưng nền giáo dục Ấn. Dadabhai —
theo lời Gandhi — là người sáng lập chủ nghĩa dân tộc Ấn
Độ; cả hai đều là bậc thầy về trí tuệ và sự ôn hòa. Chính
Dadabhai, người đã kìm giữ sự bồng bột tuổi trẻ của
Gandhi, năm 1892 đã cho ông bài học thực hành đầu tiên
về Ahimsa trong đời sống công cộng: “sự thụ động anh
hùng” — nếu có thể ghép hai từ ấy — nghĩa là sự thôi thúc
9

